Đừng để lười yêu trở thành một thói quen...

Đừng mãi dỗ dành bản thân bằng những bài học đau thưong của quá khứ mà hãy can đảm đối mặt với tương lai... Đừng để "lừơi yêu" trở thành một thói quen và dần giết chết cảm xúc trong mỗi người... Đừng để cơ hội đi qua mà không nắm bắt và đừng để vụt mất tưong lai chỉ vì mãi chạy theo cái gọi là "quá khứ"....


Ai cũng có một thời tuổi trẻ, ai cũng một thời lớn lên với những rung động đầu tiên và những trải nghiệm mới mẻ trước tình yêu. Cái ngày đó là những tháng ngày mà ta chưa kịp phân biệt phải trái, đúng sai, nên hờn giận hay kiên nhẫn mà chỉ biết lao vào yêu điên cuồng mặc kệ tất cả và bất chấp tưong lai. Đó là những tháng ngày tuy ngông cuồng nhưng rất tưoi đẹp, bởi tình yêu đến rất dễ dàng và chúng ta dốc lòng với nó bằng tất cả chân thành và vụng dại.
Thế nhưng rồi năm tháng qua đi, những ai đã từng trải nghiệm, đã từng nếm đau khổ lẫn vui buồn mà tình yêu mang lại hẳn sẽ không ít thì nhiều có một chút chai sạn trong cảm xúc. Đối với những người vui nhiều hơn buồn thì tình yêu có thể hóa thành tình nghĩa và vẫn giữ được niềm vui và hi vọng với những chuyện tình mới. Họ vẫn có thể tiếp tục xách hành trang lên và tiếp tục trải nghiệm chỉ là với một thái độ cứng rắn, một cái nhìn mạnh mẽ và rõ ràng hơn, một suy nghĩ chín chắn và bớt ngông bớt cuồng hơn.
Nhưng đối với những người phải gánh chịu nỗi buồn nhiều hơn niềm vui thì yêu đưong dần trở thành điều gì đó rất xa lạ đến mức cảm xúc cũng không thể nhận diện đựoc chủ nhân mình đang cần gì, muốn gì. Có khi họ cần lắm một bàn tay ấm, có khi họ cần lắm cái nắm tay siết chặt, có khi họ cần lắm những tin nhắn an ủi, hỏi thăm, có khi họ cần lắm một cái ôm từ phía sau, cần lắm những buỗi lễ có người cùng dạo phố rồi trao đổi quà cho nhau... Và có khi họ cần lắm một ai đó chỉ để ngồi cạnh họ và lắng nghe, cần một ngừoi có thể chạm vào tim mà không cần dùng hành động hay cử chỉ...
Thế nhưng họ lại lười biếng đến vô cùng! Họ lừoi phải bắt đầu một tình yêu mới, lười phải tìm hiểu, lười phải nhắn tin, lười phải chơi trò vờn nhau trong tình cảm, lười phải nắm chặt một bàn tay mới, lười phải làm quen với hơi ấm lạ, lừơi phải hòa nhập tất cả và lười phải tìm cho ra người phù hợp với ta. Đó là khi cảm giác lười yêu trở thành một thói quen... chẳng biết là tốt hay xấu nhưng chỉ biết nó đã nghiễm nhiên trở thành một thói quen trong sinh hoạt lẫn cuộc sống để rồi khi cơ hội tới chẳng ai dám từ bỏ cái vỏ ốc của mình mà can đảm yêu thêm lần nữa, can đảm chấp nhận thử thách thêm một lần. Cứ như thế chúng ta lại thu mình trong những mệt mỏi ngày hôm qua, của quá khứ mờ nhạt mà quên mất rằng trái đất vẫn đang xoay đều và mọi ngừoi vẫn đang chuyển động chỉ có ta vẫn ngủ quên tại chỗ và nằm mơ rằng mình vẫn đang bứoc đi.
Có những thói quen không tốt mà chúng ta phải tập từ bỏ dần bởi những điều lạc quan vẫn đang chờ ta phía trứoc và bệnh "lừoi yêu" cũng thế. Đừng vì một cây mà từ bỏ cả khu rừng đừng quay lưng và nghĩ tất cả đều hờ hững. Đôi khi chịu đứng lên đối đầu và bứoc đi, bạn sẽ dũng cảm tìm ra lối thoát cho chính mình và xin hãy tin vào duyên phận. Mỗi một lần trải nghiệm sẽ là một bài học, mỗi người đi qua sẽ dạy ta trưởng thành.
Đừng mãi dỗ dành bản thân bằng những bài học đau thưong của quá khứ mà hãy can đảm đối mặt với tương lai... Đừng để "lừơi yêu" trở thành một thói quen và dần giết chết cảm xúc trong mỗi ngừoi chúng ta...Đừng để những ám ảnh của quá khứ tạo nên cái thói quen ở hiện tại... Và đừng ngại mở lòng chỉ vì sợ những vết thương. Hãy tin rằng ở nơi nào đó, tình yêu chân thành vẫn còn tồn tại và ta chỉ đang trong trạng thái nghỉ ngơi và chờ đợi những điều tốt đẹp nhất mà thôi...
Wei Nguyen - Guu.vn
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét